CUỘC THI VIẾT: PLUS KI – LAN TỎA ĐIỀU TÍCH CỰC MỖI NGÀY

Bài dự thi MS02: Những điều nhỏ nhoi | Nhược Lạc

Thật dễ để nghĩ về những điều tích cực khi ta vui. Nhưng thật khó để “nặn” ra chúng khi ta đang buồn.

Thật dễ để đến dojo tập Ki-Aikido khi ta đang khỏe mạnh, tươi sáng và hạnh phúc. Nhưng thật khó để nhét bộ dogi vào cặp và không bỏ lỡ buổi tập, khi ta vừa bị sếp mắng, vừa cãi nhau với bồ, hay con mèo cưng vừa bỏ ta đi hoang.

Tôi đã có những ngày mà việc ăn một bữa cơm cho tử tế cũng là việc quá khó khăn. Những ngày nghĩ tới việc luyện tập, vận động thể chất chỉ thấy toàn mệt mỏi. Những ngày mà mỗi lời “plus Ki, plus Ki” có khi chỉ làm bản thân muốn nổi khùng lên. Những ngày mà toàn bộ năng lượng tiêu cực của cả thế giới như đổ ụp lên người mình. Và mình gục ngã.

Nhưng nếu đi đến cùng của cơn tuyệt vọng, biết đâu sẽ thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một đoá hoa. Một đoá hoa biết nở. Và nhận ra: ít nhất, mình hẵng còn hơi thở luôn sát gần bên.

Hơi thở không bắt mình phải cố nghĩ tích cực hơn. Hơi thở không bắt mình ráng cười, bắt mình phải niềm nở. Hơi thở đều đặn và chậm rãi. Có lúc mạnh, có lúc nhẹ. Có khi dài, có khi ngắn. Nhưng vẫn ở đó cùng mình, giúp mình duy trì sự sống.

Khi đó, tôi mới nhận ra rằng: tiếp tục sống có khi đã là một cách “plus Ki” rồi. Để cho mình được nằm yên nghỉ ngơi, có lẽ đã là một điều “tích cực”.

Hơi thở khi ấy là thứ cầu nối, mềm mại mà bền chắc, neo mình với cuộc sống này. Mở lối cho mình, tìm lại những ý nghĩa, những niềm vui nho nhỏ.

Vậy nên, nếu tôi biết một ai đó đang buồn. Tôi sẽ mong được ngồi cạnh họ lắng nghe, và nhắc họ về một hơi-thở “có Ki” luôn ở bên họ, thuộc về họ. Mà khi vội sống quá, ta dễ lòng quên mất.