CUỘC THI VIẾT: PLUS KI – LAN TỎA ĐIỀU TÍCH CỰC MỖI NGÀY

Bài dự thi MS11: Có truyền thì ắt sẽ thông !
Tác giả: Loan Trần

CÓ TRUYỀN THÌ ẮT SẼ THÔNG!
Không thông thì ắt là tắc rồi! Lại truyền tiếp!

“Nếu bây giờ bạn có một người thân đang buồn, bạn có 5’ để kể một câu chuyện giúp họ vui lên, suy nghĩ tích cực hơn, thì bạn sẽ kể điều gì?”

Với tư cách một người đã và sẽ buồn, xin làm ơn đừng kể với tôi điều gì trong lúc tôi buồn cả, đừng khuyên tôi điều gì với mục đích giúp tôi vui lên hay suy nghĩ tích cực hơn cả. Vì như vậy tôi e rằng sau 5’ thì cả bạn và tôi sẽ cùng buồn đó!

Nếu như tôi buồn, chỉ xin hãy có mặt với tôi, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp. Tôi với thằng bạn thân có kiểu khi đứa này buồn thật là buồn thì sẽ báo cho đứa kia biết là: “Tôi thông báo với ông/bà là tôi đang buồn lắm!…”

Thế là mặc dù thương bạn nhưng đứa kia lại thấy vui vui, Ki lại Plus thêm để cho dù ở cách xa nhau bao nhiêu ngàn dặm, đứa kia cũng gọi cho đứa này mà không bị “buồn lây”. Chẳng nói được gì, và lúc đó cũng chẳng muốn nói gì. Chỉ là nghe tiếng thở, tiếng khóc, và đứa này biết là đứa kia có mặt cho mình. Vậy là đủ!

Nhưng cho dù không nói gì, chúng tôi vẫn đang truyền thông với nhau đấy.

Chúng tôi truyền thông với nhau ngay từ lúc nghĩ đến nhau, chủ động báo cho nhau biết, rồi dành thời gian cho nhau.

Truyền thông, trong tiếng Anh là Communication – bắt nguồn từ tiếng Latin là Communis và Communicare, trong đó Communis là danh từ, có nghĩa là “chung, cộng đồng hoặc chia sẻ”, còn Communicare là động từ, với nghĩa là “làm cho cái gì đó trở nên chung nhau, phổ biến trong nhau”.

Đây là nền tảng của cộng đồng. Thiếu truyền thông thì sẽ không thể có một cộng đồng được. Đó là lý do nhiều tổ chức bị khủng hoảng cả về tình hình tài chính lẫn văn hoá, nhiều gia đình lao đao, nhiều cá nhân mắc bệnh này tật nọ. Đơn giản vì mọi người không truyền thông được với nhau, và mình không truyền thông được với chính mình. (Tôi biết có câu nói về Bế với Thông gì đó mà không thể nhớ nổi. Tra Google thì toàn ra “thông tắc cống” thôi nên đành để ngỏ. Ai nhớ thì chỉ điểm giùm tôi với!).

Khi đi học Ki, tôi càng cảm nhận điều này rõ hơn.

Tôi thấy tôi mất kết nối vì thiếu truyền thông với cơ thể mình, tôi thiếu kết nối vì chẳng thèm truyền thông với uke của tôi, và tôi cũng thấy rằng câu hỏi mà nhiều lần thầy tôi hỏi tôi: “Em có tin vào Tenchi không?”, tôi trả lời Có mà thực ra khi đối diện với nguy hiểm, với khó khăn tôi mới thấy tôi làm gì có niềm tin vào Vũ trụ.

Nhưng rồi từng ngày, từng ngày trong chặng đường gần 2 năm với Ki của mình, tôi thấy tôi khác đi, và những người xung quanh tôi cũng khác đi nữa.

Tôi nối lại truyền thông với bản thân tôi và nhắc nhở “nhau” không bỏ cuộc, từ việc đi học, cho tới đi làm, cho tới đi thi (thật sự lần đầu tiên trong đời tôi mới có cảm giác căng thẳng tới mức đau bụng muốn…đi ngoài trong phần thi kyu 3 vừa rồi. Hehe, hôm qua mới phát hiện ra nhóc Phúc trong lớp trẻ em cũng bị “bệnh” giống cô! Thế nên cô được dịp tỏ ra thấu hiểu một cách sâu sắc!).

Tôi để cho mẹ được chăm sóc tôi, có được sự ủng hộ của tôi trong những việc bà làm, bà cũng hiểu và tin những sự lựa chọn của tôi, cho dù nó chẳng giống ai và không như kỳ vọng của bà.

Tôi có được sự “chống lưng” vô hình mà vững chắc từ đồng đội của mình. Péo sensei có lần nghỉ dạy nên để lớp trẻ em cho tôi đứng, cuối ngày cũng nhắn cho tôi một câu mà tôi xúc động vô chừng: “Giao lại lớp cho chị em cũng lo lo, vừa đi vừa nhớ lớp…Bất giác từ xa cũng thở nhẹ nhàng để mong chị cũng thở nhẹ như em.” (Hẳn nào bữa đó đứng lớp lần đầu tiên mà tôi cũng thở thật nhẹ. Nhưng điều tôi không ngờ rằng một người não trái như nó mà suy nghĩ và làm điều như vậy).

Tôi cảm nhận được sự truyền thông từ ánh mắt, tới lời động viên, tới cái vỗ vai của các sensei, các sempai, các bạn đồng Ki của mình…Và khi đó, tôi biết rằng khi dòng Ki được thông suốt, thì sự sống sẽ chảy trôi.

Cuối cùng, tôi muốn nhắc đến điều đại ca Dây-Xàm chia sẻ với tôi trong buổi gặp đầu tiên khi tôi hỏi anh về việc “Ki connected” với “Extend Ki” là như thế nào. Anh trả lời tôi: “Hai bên cứ chủ động extend Ki thì Ki sẽ tự động connected.”

Mình cứ như con chim ruồi, không vì nghĩ vài giọt nước không đủ để dập tắt đám cháy của khu rừng mà mình không làm. Cứ CHỦ ĐỘNG sống tích cực, CHỦ ĐỘNG làm những thứ nhỏ bé tích cực, việc còn lại đã có Tenchi lo!