CUỘC THI VIẾT: PLUS KI – LAN TỎA ĐIỀU TÍCH CỰC MỖI NGÀY
Bài dự thi MS18: TÔI ĐÃ TẬP NGÃ TRƯỚC NHƯ THẾ NÀO
Tác giả: Nguyễn Văn Huy
–
Đây là câu chuyện của một thanh niên đã 27 nồi bánh chưng, thành công và thất bại trên chính sàn đấu của cuộc đời mình, bước vào thế giới Aikido như một tờ giấy trắng và đang cảm thấy “Thật tuyệt!”
Khoan hãy nói về Kỹ thuật Ngã-trước của Aikido, bởi tôi chưa có ý định viết một cuốn cẩm nang hướng dẫn ngã trước vào lúc này. Tôi muốn kể về cú lộn nhào sấp mặt của chính mình trước khi đến với Aikido!
25 năm đầu đời, mọi thứ đến với tôi đều thuận buồm xuôi gió. Đáng kể nhất chỉ duy có là lần ngã nháo nhào trên bậc tam cấp ở tiệm cắt tóc trong lần đầu tiên ông bô cho đi tiệm.. mà cái thời thắt dây quần chưa chặt ấy, ai chẳng ngã vì hiếu động!
Với bản chất thông tuệ, hoạt ngôn, một chút chăm chỉ và phần lớn là may mắn nhờ tài bốc phét, cứ thế tôi lớn lên trong sự kỳ vọng của gia đình, trường lớp và sự tín nhiệm của bạn bè. Chưa bao giờ tôi thất bại và tai hại hơn, tôi hay là kẻ đứng đầu, hoặc đạt được những thành công ngoài cả mong đợi. Chính những thành công dễ dàng và liên tục ấy biến tôi thành một kẻ ngạo mạn, cố chấp và hiếu thắng.
Thế rồi cái gì đến cũng phải đến…
25 tuổi, khi tôi đang có trong tay một công việc thu nhập khá, có một cô bạn gái mà tôi rất chi là tự hào, mọi thứ đang thật đẹp thì ôi không… Cùng một lúc, tôi gặp vấn đề trong chuyện tình cảm, công việc, sức khoẻ, thói quen và lý tưởng sống, tất cả đều đi xuống. Tôi chia tay bạn gái và ra sức tìm kiếm một công việc mới, khép mình trong một khoảng thời gian khá buồn bã, công việc và những mối quan hệ khác cũng như từ chối tôi… Hẳn là một cũ ngã sấp mặt luôn các bạn ạ. Lúc đó, tôi đã nghĩ mọi người đang cố ý hại mình. Lại thêm bản tính hiếu thắng, chẳng coi ai ra gì, tôi tiếp tục lấy cái sai của mình để đáp lại cái sai của người khác.
Kết quả, tôi
Mất phương hướng
Không hiểu mình sống vì cái gì
Mất nhuệ khí
Và tệ nhất, tôi không còn tin vào luân thường đạo lý, nghĩ rằng ông trời bất công khi bênh vực và dung dưỡng những kẻ sống không có tài cũng chẳng có đức.
Những ngày tháng ấy, tôi sống mà không theo đuổi điều gì cả, cho tới khi tôi 27 tuổi.
4/2019, tôi lần đầu bước chân vào CLB Ki Aikido Hà Nội !
Như bản năng của kẻ hiếu chiến, hiếu thắng, buổi đầu tiên tôi đến đây vì muốn tìm thấy một nơi có thể dạy tôi tạo ra những đòn thế đẹp mắt và biến tôi thành một chiến binh cả theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Trong buổi tập thử ấy, khi mà tôi còn chưa thể nhận thức được mình đến đây có phải là lựa chọn đúng đắn, thì tôi đã bị cuốn vào động tác Ngã-trước của các Sensei mất rồi.
Ấn tượng đầu tiên mà tôi nhìn thấy ở Ngã-trước đó là sự thuận theo ý đối phương. Điều mà tôi đã không làm khi “còn trẻ”. Bởi tôi đã nghĩ rằng một chiến binh thì không bao giờ được phép ngã. Nhưng ngay lúc đó, tôi đã dựng cả tóc gáy khi chợt nhật ra, cú ngã ấy thực sự hiệu quả!
Vậy là, tôi của ngày hôm ấy đã chính thức lựa chọn nhập môn Aikido. Mục tiêu của tôi lúc ấy là thực hiện bằng được động tác ngã trước.
Những buổi tập đầu tiên, tôi kiên nhẫn thực hiện theo sự hướng dẫn của Thầy Quang Anh, không một chút băn khoăn. Nhưng rồi một tháng đã trôi qua mà tôi vẫn chưa thực hiện được động tác ngã trước. Tôi bắt đầu nóng ruột, ở lại sau mỗi buổi tập để chỉ tập ngã trước, cố gắng hỏi cách ngã trước của các Tiền bối. Và khi không còn kiên nhẫn nữa, tôi đã đến gặp thầy Quang Anh.
Quỳ gối trước thầy, tôi hỏi: “Thưa thầy, thầy có thể chỉ ra cho em những điều kiện cần mà thầy yêu cầu đối với đầu vào cũng như đầu ra của học viên sau một tháng hoặc sau một năm được không ạ?”
Câu trả lời của thầy thực sự làm tôi bất ngờ: “Tất cả những gì các bạn mới nhập môn cần làm đó là nghiêm túc tập luyện, vượt qua 3 tháng đầu tiên mà không nghỉ một buổi nào, sau 3 tháng đó, tự chúng ta sẽ có câu trả lời cho bản thân mình, hoặc chúng ta sẽ tiếp tục bàn đến một vấn đề khác!”
Lúc ấy tôi cảm thấy mình như Mỹ hầu vương đang quỳ trước Bồ đề Tiên ông để xin học võ vậy. Thầy đang thách thức mình không vượt qua nổi 3 tháng chăng? Tôi bắt đầu tò mò không biết sau 3 tháng sẽ là điều gì? Và vẫn đau đáu, liệu lúc nào tôi mới có thể ngã trước?
Những buổi tập tiếp sau đó, Long Sensei, Thao Sensei, Cường Sensei đã chỉ ra cho tôi những điểm mấu chốt quan trọng của động tác ngã trước: từ tư thế cánh tay không bẻ gãy, cho tới việc hướng mắt nhìn về phía trước thay vì nhìn xuống đất, quan trọng hơn nữa là phải nâng hông và cuối cùng là cúi đầu để giảm khả năng chấn thương bằng cách nhìn theo ngón chân sau đang nâng lên điều hướng… tất cả mọi thứ đều thật tuyệt khi tôi ngã về phía trước mà không còn đau ê ẩm.
Giờ đây, khi động tác ngã trước đã không còn làm tôi thấy sợ, mỗi lần ngã trước tôi chẳng còn thấy đau nữa, cảm thấy mỗi lần thầy cho ngã trước là một lần vui vẻ kiểm nghiệm lại những gì mình đã được chỉ bảo và quyết tâm hoàn thiện nó. Không dừng lại ở đó, tôi đã nhận ra chỉ với Ngã trước, chúng ta đã có rất nhiều những bài học cho cuộc sống:
– Sự khiêm nhường, thuận ý đối phương;
– Sự hoà hợp và tin tưởng lẫn nhau với ngay cả “kẻ đã tấn công mình”
– Và hơn hết, là sự cân bằng vững chãi cả tâm và thế để bình tĩnh xử lý tình huống và am hiểu hơn về chính bản thân mình.
Giờ đây, tôi đã sắp vượt qua 3 tháng tập luyện nghiêm túc mà thầy Quang Anh yêu cầu.
Ba tháng ngắn ngủi ấy đủ để nói cho tôi biết:
– Mọi thứ trước mắt đều là thử thách nhưng vượt qua chính mình mới là mục tiêu quan trọng!
– Chúng ta đến với Aikido không chỉ để học ngã trước, hay học đòn thế. Aikido còn là một cuốn sách sống dạy ta hình thành một phong cách và một lối sống có Ki, khiêm tốn nhưng rất kiên cường!
Cám ơn Aikido đã đến với tôi, cám ơn động tác ngã trước, cám ơn Thầy Quang Anh và tất cả các bạn tập ở Ki Aikido Hà Nội. Những ngày này đối với tôi, lại là những ngày đẹp trời!