CUỘC THI VIẾT: PLUS KI – LAN TỎA ĐIỀU TÍCH CỰC MỖI NGÀY
Bài dự thi MS19: Plus Ki | Mama tổng quản
–
Đề bài lần này của BTC thực sự là không dễ: “Nếu người thân của bạn đang buồn, bạn có 5 phút để kể một câu chuyện giúp họ vui lên, bạn sẽ kể điều gì?”
Thực ra thì mỗi lần tôi hay những người xung quanh tôi buồn, tôi chẳng bao giờ kể chuyện gì cho họ nghe cả vì tôi không có năng khiếu kể chuyện, mà thay vào đó là tôi cho họ 5 phút để kể cho tôi nghe xem họ đang buồn phiền vì điều gì.
Tuy nhiên, khi nghe xong, bạn có bị cuốn vào sự buồn phiền của họ không, bạn có đủ tỉnh táo để làm họ vui lại không, nó là một chuyện hoàn toàn khác. Không ít người nghe xong chuyện của người khác, lại buồn lây sang cả chuyện của mình, cuối cùng là không ai “plus” được hết cả, câu chuyện theo đó mà cũng đi vào bế tắc.
Trước khi làm người khác vui lên, bản thân chúng ta cũng cần phải vui đã, giống như lời của sensei trên lớp: “Trước khi kiểm soát người khác, chúng ta phải kiểm soát chính bản thân mình” hay “muốn quăng ném được đối phương thì cơ thể của ta phải vững chắc trước đã.
Khi mới tập luyện Ki Aikido, bài tập khiến tôi cảm thấy thực sự thích thú là Kokyudosa.
Hồi đó tôi cũng tự hào thuộc một trong những thành viên nữ khỏe nhất CLB, có lẽ về thể lực thì tôi chỉ đứng sau chị Minh Trang nên khi thực hiện động tác Kokyudosa, tôi rất tự tin. Tôi tự tin vì lúc đi thử với mấy sempai tập lâu hơn mình, họ không đẩy ngã tôi được, cho đến khi sensei đến trước mặt tôi, đưa tay ra cho tôi nắm, nhìn tôi cười và nói: “kính đẹp đấy”, thế là chả hiểu sao tôi đo sàn.
Hôm đó bài tập Kokyudosa không phải tập về kỹ thuật mà là về cảm giác và sự kết nối.
Sensei giao cho chúng tôi nhiệm vụ là phải quan sát và khen được bạn tập của mình. Khen thật lòng thì mới có thể dẫn dắt và di chuyển được họ, còn “khen đểu” thì họ sẽ không đi theo mình. Bài tập tưởng đơn giản nhưng thực sự rất khó.
Trong cuộc sống, chúng ta chê người khác một cách quá dễ dàng. Với sự phát triển nhanh của mạng xã hội và các phương tiện truyền thông thì câu tục ngữ “tiếng lành đồn xa” giờ có thêm vế: “tiếng xấu còn đồn xa hơn”. Đôi khi chỉ vì một chuyện không rõ thực hư ra sao, không tự mình trải nghiệm nhưng thấy dân tình vote 1 sao là cả thiên hạ nhảy vào thi nhau vote 1 sao, thi nhau chửi bới một sự việc hoặc một đối tượng, thậm chí là công kích luôn cả những người có ý kiến đối lập với mình.
Không khó để chúng ta có thể tìm ra điểm xấu và lên án người khác. Nhưng tìm ra được điểm tốt của người khác và nói với họ rằng họ rất tốt đẹp thì không phải ai cũng làm được, thậm chí nhiều khi chúng ta thấy họ tốt đẹp mà lại không dám nói cho họ biết.
Vậy nên bài tập của sensei đưa ra thực sự làm chúng tôi cảm thấy khó khăn. Có những cặp bạn tập ngồi nhìn nhau đắm đuối rồi cười phớ lớ mà không thể khen nổi người kia một câu. Nhưng cũng chính bài tập đó mà Ki Aikido đã trở nên thực sự khác biệt với những bộ môn khác.
Vì tập Ki Aikido nên bản thân tôi đã thay đổi nhiều.
Trước kia, tôi hay nóng tính, cáu bẳn, sẵn sàng đối đầu với bắt cứ ai nếu như họ đụng vào tôi dù chỉ là những việc rất nhỏ nhặt, tôi luôn coi cả thế giới này nợ tôi một cái gì đó.
Còn bây giờ, tôi bớt nóng tính hơn, bớt cau có hơn (dù giờ thỉnh thoảng vẫn nóng tính và cau có), đặc biệt là tôi cười nhiều hơn. Nhiều người bạn của tôi nói rằng đôi khi chỉ nhìn tôi ăn, nhìn tôi cười hoặc nghe tôi chơi đàn là họ cảm thấy vui lên rồi, khác hẳn với tôi hồi trước.
Đó là lý do mà tôi chọn Ki Aikido là môn võ mà mình sẽ theo đuổi lâu dài.
Thỉnh thoảng mẹ tôi có hỏi “thế thi lên đai này xong rồi còn lên đai gì nữa không?” hay “ơ thế lên đai đen xong thì có tập tiếp nữa không?”. Sự tập luyện thì có bao giờ là đủ đâu nhỉ, nhất là tập luyện để luôn lạc quan, để tinh thần và cả cơ thể luôn ổn định, vững chắc và duy trì trạng thái tích cực được lâu dài.
Giờ thì câu lạc bộ vừa là nơi tôi làm việc, vừa là ngôi nhà thứ 2 của tôi. Chắc hẳn nhiều bạn khi mới đến CLB khá là ấn tượng bởi độ “hack tuổi” từ các sensei đến các thành viên, nhưng thực sự khi bạn ở trạng thái tích cực, tốt đẹp, sự tốt đẹp đó cũng sẽ biểu hiện lên ngoại hình của bạn.
Một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng dù cả ngày làm việc mệt mỏi đến mấy, chỉ cần đến võ đường nhìn mọi người tập luyện, nhìn mọi người cười là bao mệt mỏi tan biến hết.
Tôi từng có thời gian đi làm từ 10-12 tiếng/ngày, không về kịp giờ tập nhưng vẫn cố gắng đến CLB chỉ để nhìn mọi người tập, vì lúc đó là lúc tôi như được “sạc pin”. Từ công ty về nhà tôi mất có 10 phút, từ công ty tôi đến CLB mất nửa tiếng và từ CLB về đến nhà tôi mất nửa tiếng. Nghe thật là điên đúng không, nhưng mà cứ tập Ki Aikido thì mọi người mới biết thế vẫn là bình thường.
Một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng nhờ có bài tập “khen nhau” ở trên, tự dưng bạn thấy bao dung hơn, điềm đạm hơn, bình tĩnh hơn. Chẳng may có gặp chuyện gì không vừa ý từ những người xung quanh, từ đồng nghiệp, từ sếp, từ bạn bè, người thân,…. Bạn sẽ thấy thông cảm cho họ thay vì trách cứ họ.
Một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng cuộc sống không có tin buồn-tin vui, chuyện buồn-chuyện vui. Câu chuyện chỉ là câu chuyện, thông tin chỉ là thông tin. Còn buồn hay vui là cảm xúc của con người. Đôi khi những biến cố mà bạn gặp chỉ là một thử thách mà cuộc sống đưa ra cho bạn: hoặc sẽ làm bạn tốt hơn, hoặc sẽ để bạn biết dừng lại đúng lúc.
Một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng hạnh phúc không chỉ là ở cá nhân của mỗi người mà nó có sự lan tỏa. Tôi có một nhóm bạn thân chơi với nhau hơn chục năm nay. Ai cũng có công việc, có lo lắng riêng nhưng mỗi khi stress, chúng tôi gặp nhau và chỉ cần nhìn nhau ăn thật ngon lành, nhìn nhau cười, cùng vào hùa nói xấu đứa nào mà cả hội ghét là bao mệt mỏi tự dưng tan biến. (Nghe thật xấu tính nhưng con người mà, ai chẳng có những tâm trạng như vậy.)
Đến đây tôi chợt nhớ đến bộ phim hoạt hình khá dễ thương Monster Inc. Phim kể về thế giới quái vật dùng năng lượng từ tiếng la hét của trẻ con để tạo ra năng lượng sống trong thế giới của chúng. Nhưng đến cuối phim thì các quái vật phát hiện ra rằng năng lượng được tạo ra từ tiếng cười còn có sức mạnh gấp nhiều lần tiếng la hét.
Vì vậy, nếu hỏi rằng tôi sẽ làm thế nào để cho người thân của tôi bớt buồn như đề bài, thì chắc là tôi sẽ dẫn họ đến lớp Ki Aikido, võ đường luôn ngập tràn tiếng cười. Và nếu như tiếng cười tại Dojo vẫn chưa đủ làm họ hết buồn thì cũng vẫn có những hàng bia, hàng chè, hàng kem, hàng lẩu xung quanh võ đường và những thành viên đáng yêu tại CLB, sẵn sàng ngồi cùng uống bia, ăn chè, ăn kem, ăn lẩu có thể giúp họ giải quyết nỗi buồn.