CUỘC THI VIẾT: PLUS KI – LAN TỎA ĐIỀU TÍCH CỰC MỖI NGÀY

Bài dự thi MS24:

Buồn…

Ở một khu rừng nọ trên một cái cây nọ có một chú LƯỜI nọ.Một ngày nọ, LƯỜI cảm thấy buồn. LƯỜI chán sự LƯỜI nhác của mình. LƯỜI ngẩng mặt lên trời thở dài: TA SINH RA ĐỂ LÀM GÌ?

TENCHI vọng xuống: PLUS KI…

LƯỜI như tỉnh giấc mộng quyết chí rời bỏ cái cây để làm được một điều gì đó. Sau khoảng thời gian bôn ba, nhờ chí thú làm ăn LƯỜI cũng trở nên khá giả. Nhưng suốt ngày thui thủi làm ăn LƯỜI lại cảm thấy buồn. LƯỜI lại ngẩng mặt lên trời thở dài: TA SINH RA ĐỂ LÀM GÌ?

TENCHI vọng xuống: PLUS KI…

LƯỜI như lại tỉnh giấc mộng không đắm mình trong vòng quay làm ăn quyết chí “cưới vợ”. Ơn trời LƯỜI cũng cưới được một người vợ xinh đẹp rồi sinh con đẻ cái. Nhờ chăm lo gia đình nên gia đình LƯỜI cũng đầy đủ ấm no. Nhưng chẳng bao lâu LƯỜI lại cảm thấy buồn. LƯỜI lại ngẩng mặt lên trời thở dài: TA SINH RA ĐỂ LÀM GÌ?

TENCHI vọng xuống: PLUS KI…

LƯỜI như lại tỉnh giấc mộng, muốn làm một điều gì khác. LƯỜI quyết chí làm “START UP”. Nhưng người tính không bằng trời tính, LƯỜI mất hết tiền bạc của cải, gia đình khó khăn lục đục nên bỏ đi hết. LƯỜI chỉ còn lại một mình hàng ngày mưu sinh bằng nghề đốn củi. Một hôm, sau khi vào rừng đốn củi mang về, vì đường sá xa xôi, lại phải vác nặng, nên LƯỜI kiệt sức giữa đường. LƯỜI đặt bó củi xuống đất rồi ngồi than thở một mình, “khổ cho thân già tui quá trời! Đến từng tuổi này mà còn gian nan, vất vả quá chừng! TA muốn bỏ quách cái thân già khốn khổ này đi cho rồi”. LƯỜI lại ngẩng lên trời buông tiếng thở dài: TA SINH RA ĐỂ LÀM GÌ?

TENCHI vang lên một tiếng: TỬ…
LƯỜI như tỉnh ngộ miệng lắp bắp: CA…
.
.
.
.
p/s: “ Tiếp tục sống đôi khi đã là một cách PLUS KI” – Thanks Lạc Nhược