CUỘC THI VIẾT: PLUS KI – LAN TỎA ĐIỀU TÍCH CỰC MỖI NGÀY
Bài dự thi MS26: Đi về hướng Ki
Tôi đi học Ki được đâu đó gần hai tháng, sau khi bắt đầu học được ít lâu thì tôi có em bé. Mấy tháng đầu tôi vẫn đi tập vì nghe nói Lạc có bé San vẫn đến Dojo quăng quật đến tận 7 tháng. Hồi đó khi biết tôi có bầu, thầy Quang Anh hay lấy tôi làm ví dụ về nhất điểm, còn các senpai cũng hướng dẫn tôi một cách nhẹ nhàng hơn. Có lần tôi nhớ anh Hiệp “to lớn” (kẻ hay viết mấy câu chuyện thiền hàn lâm gì đó) vì chưa biết tôi có mang nên cứ nhăm nhe đến đòi chỉnh lại tư thế cho tôi vì tôi đứng cái bụng cứ bị ưỡn ra phía trước ) Rồi được vài bữa bận bịu với cuộc sống cá riêng và công việc, mấy anh em nhà chúng tôi đành tạm nghỉ học cho tới tận… bây giờ (gần một năm rưỡi – tưởng nghỉ không lâu mà nghỉ lâu không tưởng).
Mấy chị em mà chúng tôi dụ dỗ đi học Ki giờ này đều đã trở thành senpai của chúng tôi rồi, lại còn lên đai ầm âm và mặc hakama oách xà lách nữa chứ. Mặc dù chỉ được đến võ đường có vài bận, tập tành được vài đòn thế (xong giờ quên hết tiêu rồi), lĩnh hội được vài “triết lý” hay ho nhưng chúng tôi vẫn luôn dành tình cảm, sự quan tâm đặc biệt tới câu lạc bộ, cứ có cơ hội nào là lại giới thiệu mọi người đi tập Ki và vẫn luôn muốn sắp xếp để có thể đi tập với mọi người. Ơn giời ngày ấy cũng đã đến, khi em bé gần tròn 1 tuổi. Cả nhà dắt díu, bồng bế nhau đi tới Dojo Nguyễn Quý Đức vào sáng chủ nhật hàng tuần. Mặc dù chỉ được gặp mọi người một buổi/tuần, mặc dù tôi và con chỉ được làm khán giả hóng hớt ngoài “chiếu” thôi nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc ghê gớm lắm! Bởi vì anh nhà tôi được học Ki (chắc chắn tôi sẽ được hưởng lây cái sự học ấy vì nó thấm vào người anh ý), bởi vì tôi ngồi ngoài thi thoảng lại nghe lỏm được một vài thứ “triết lý” tưởng xa xôi mà gần gũi, bởi vì bé con được nhìn mọi người tập, được hưởng cái không khí hòa hợp, không sớm thì muộn nó cũng được cho tới đây mà mài đũng quần và đầu gối thôi.
Nhà tôi tính rồi, nó lớn chút sẽ cho theo thầy Quang Anh học võ, theo thầy Thao học vẽ, theo cô Lạc pha trà, làm thơ, theo chú Dũng chụp ảnh, theo cô Hằng học nhạc, theo cô Loan học mấy thứ hồn nhiên, xịn xò, rồi cứ có ai hay ho là tóm lại mà trao gửi hết ) Mục đích của tôi viết bài này là để “đánh tiếng” trước như thế thôi mà. Haha. Nhưng không chỉ thế đâu, tôi dài dòng từ nãy tới giờ để thổ lộ tình cảm là chính, xong rồi cũng có câu chuyện muốn kể để cảm ơn một thể đến cái gọi là Ki mà tôi mơ hồ lĩnh hội được một chút xíu phần trăm.
Chuyện là…
Khi tôi vào bệnh viện sinh em bé. Tại cứng đầu nên tôi kiên quyết không tiêm mũi giảm đau nào, lúc nào đau thì tập thở, đau quá thì khóc lóc rồi lại hít vào, thở ra. Chị y tá trực đêm đó cứ thi thoảng lại vào mắng mỏ tôi cứng đầu rồi lát chẳng còn sức mà sinh em bé, làm tôi cũng hơi xuống tinh thần, cũng lo nhỡ đâu lát nữa lại chẳng còn sức mà sinh thật. Đến giờ em bé muốn ra, bác sỹ, y tá hướng dẫn thở một kiểu, chồng bên cạnh thì thầm vào tai hướng dẫn thở một kiểu. Tôi lúng túng lúc nghe người này, lúc nghe người khác. Chồng tôi còn bị bác sỹ mắng vì “hướng dẫn lung tung”.
Trong lúc tôi đang thấy vô cùng bối rối, anh ý bảo tôi “hướng Ki về phía kia cho em bé ra cùng”, như người chơi vơi giữa dòng nước vớ được cọc, tôi đã sinh em bé nhanh chóng, dễ dàng trước sự ngỡ ngàng của nhiều người nhờ lời hướng dẫn “xuất thần” đó của chồng tôi. May quá là chúng tôi đã cùng đi học với nhau và may quá vào thời điểm đó chồng tôi và tôi nhớ ra trên đời này có một chữ “Ki” vi diệu như thế!
Thế! Như thế đủ để tôi thấy biết ơn thế nào khi đủ duyên được cùng chồng đi học Ki và mong muốn được đi học lại lắm lắm. Mặc dù trí thông minh vận động của tôi hơi kém, học trước quên sau, nhưng tôi tin ở nơi này có rất nhiều người kiên nhẫn cùng đồng hành với tôi. Bây giờ, mặc dù mới sắp xếp được để làm khán giả, nhưng một thời gian nữa thôi (vài năm ý mà ) tôi và bé con sẽ được mặc võ phục đến võ đường tập Ki. Lúc đó, mong có được sự giúp đỡ của mọi người ạ.
Tôi xin hết chuyện ở đây. Chúc câu lạc bộ ngày càng có thêm nhiều gia đình cùng nhau đi học Ki và nhờ thực hành Ki mà xây dựng được sự hòa hợp.