Bài viết: Ki và Nam béo

Nam là chồng mình, cũng là người hay vỗ cái bụng béo và bảo mình giống thầy Tohei, lại còn muốn phấn đấu tăng 70kg để cho giống thầy (thế thì có thành cái thùng phi di động !!!).

Từ ngày lấy Nam, lúc nào mình cũng phải miễn cưỡng tập Ki-Aikido một cách không thật tự nguyện lắm. Cái vẻ mặt nhăn nhó không đồng tình cho tới vẻ cute đáng yêu dễ thương cũng ko thể ngăn Nam lôi mình ra thử nghiệm khí có những phát hiện mới qua việc ngồi chiếm dụng thời gian làm việc để xem video từ các thầy hoặc đột ngột loé lên ở những lúc mắt nhắm mắt mở (tức là ngủ gật trong giờ làm). Nam cực kỳ thích Ki, anh ấy có thể nói ba hoa cả ngày về chủ đề này mà không biết chán, đáng ghét nhất là nói với vẻ cực kỳ tự tin, đặc biệt không chịu nghe mình khi phản bác. Riêng cái việc không chịu lắng nghe mình là vi phạm triệt để nguyên tắc: đặt mình vào vị trí của đối phương rồi. Thế mà cũng lên tới Kyu 1, sắp thi lên đen. Thầy chấm thi còn nương tay quá !!!

Nhưng mà Ki giúp mình cũng nhiều, nhiều một cách gián tiếp. Mình thấy vì Nam có Ki nên làm gì cũng chỉn chu ngăn nắp, từ việc gấp quần áo tới dọn nhà vệ sinh tới rửa bát, việc nào Nam làm cũng bình tĩnh, gọn ghẽ và tinh tươm, làm cho mình thấy ghen tị mà phải học theo kẻo bị chê cười. Chắc vì học Ki phải học tư thế đứng đúng nên lúc nào anh ấy cũng đứng thẳng người, đi thẳng và chú ý tới cảm giác ở bàn chân. Nên một người có dáng đi vụng về như mình lúc nào cũng bị Nam chỉnh sửa tới nơi dù chỉ là đi đổ rác hay đi bộ tập thể dục. Nam hay bảo mình Ki giúp người ta nấu ăn ngon hơn (cái này là vì thầy Quang Anh bảo thế) nhưng mà Nam lại ko biết nấu ăn, thật tội nghiệp cho cái dạ dày của mình T__T Giá như anh ấy cũng chăm áp dụng Ki vào việc nấu ăn thì có phải mình là người vợ sướng nhất quả đất này không.

Từ ngày lấy Nam, mình cũng hiểu Ki hơn.

Trước đây, mình chỉ chăm luyện kỹ thuật, luyện đòn thế vì điều đó làm mình tự tin. Mình đã từng tập các đòn này 5 năm rồi nên lúc nào cũng sử dụng 100% lực đến mức có thể gây ra chấn thương cho bạn tập. Hồi mới tập Ki, mình ko hiểu lắm và quen cách ở võ đường cũ, rằng thì là việc có chót bẻ tay bạn tập tới mức sưng đỏ cả lên cũng không sao, vì Uke thì phải chịu đau tốt mới trưởng thành lên được chứ. Cứ dặt dẻo, bẻ tí là kêu thì học võ làm gì. Sau này nghe Nam hót nhiều quá, đau cả tai và cũng từ sự thông minh vốn có mà mình ngộ ra sức mạnh của việc ko làm đau ai cả mà còn hoá thù làm bạn của Ki. Từ đó mình tập chậm lại, không vội vàng, không sử dụng lực và biết theo bạn tập yếu hơn để ngã. Cũng có thể do Nam quan sát từng chi tiết một trong Ki, anh ấy biết vì sao lại tập không hiệu quả, vì thế mà mình càng ngày càng thấy ngu đi, ko còn quá tự tin nên tập lại như người mới bắt đầu, hoàn toàn buông bỏ cảm giác quen thuộc: rầm rầm trước đây.

Mình thấy việc lấy người học Ki là rất có lợi, vì chúng ta cùng hiểu ý nghĩa tích cực của cuộc sống để phấn đấu làm người tốt hơn. Giả như bạn lấy ai đó hoặc yêu ai đó mà họ không biết Ki là gì, cũng không sao, nhưng lại mất công giải thích cho họ Ki là gì thì mệt lắm, vì bạn có khi học cả đời cũng ko biết giải thích sao. Thế nên mình khuyên là trong võ đường mình còn nhiều bạn FA lắm, có duyên thì tới mà ko duyên thì thôi)

Vợ chồng mình rất muốn được đi đám cưới một cặp đôi khác từ Ki, để gia đình Ki có thêm nhiều bé San đáng yêu nữa.

P/s: ước gì Ki mang Nam & mình thon gọn trở lại T__T đều béo quá rồi, huhu

Leave a Reply