Bài viết: CON QUAY, DÒNG CHẢY VÀ SỢI CHỈ

Về mọi mặt thì tôi đích thị là “người mới” chân ướt chân ráo đứng trước Cổng chính của Ki-Aikido, đợt vừa rồi dũng khí cao vọt định thử sức kyu5 sau hơn 30 giờ luyện tập đầu tiên trong đời. Cuối cùng thì tôi vẫn lại quyết định… đứng trước Cổng chính một thời gian nữa. Luyện sửa cái tật vội vàng cũng là mục tiêu để hướng tới.

Cái nhìn của tôi về Ki-Aikido có phần đơn giản và còn khiêm tốn.

Hơn một năm trước tôi có xem thử vài môn võ, tôi lại ấn tượng với Aikido hơn cả, sự nhịp nhàng uyển chuyển đẹp mắt mà hiệu quả, càng xem càng thấy ấn tượng. Ngày khai giảng lớp mới thì lại nhầm nhà B với nhà C, chạy qua chạy lại, đứng bên đường cả 10 phút đồng hồ mà nhát tới nỗi không biết có nên vào hay không. Cái cảm giác mà đầu bảo “Thôi, về!” còn chân cứ thẳng tắp sang đường nó khó tả lắm ạ, sang hết đường thì mới đánh liều hỏi lớp. Buổi đầu mà tới muộn 10p tâm lý quá còn không dám vào tập, xin ngồi ngoài xem, vừa tập trung đọc tờ đăng ký vừa tập trung xem Sensei hướng dẫn, cái gì cũng mới mẻ và cũng lo lắng.

Với mọi người, tôi cảm thấy họ đều lĩnh hội “dòng chảy Ki” theo cách riêng và đều sâu sắc, còn tôi tới thời điểm hiện tại, tôi đơn thuần thấy nó đẹp, đẹp từ hình cho đến ý nghĩa. Dòng chảy Ki trong những bước đi của các Sensei, Senpai lưu chuyển mềm mại rất đẹp, tới lúc tôi tập thì – vấp chỗ nọ, vẹo chỗ kia, cũng hơi khổ tâm! Sau này một vài buổi nhập môn tôi bắt đầu có những khái niệm và cảm nhận cụ thể hơn về Ki-Aikido, cuộc sống thường nhật của bạn có thể tốt hơn nếu bạn biết điều chỉnh đúng hướng, và bạn cũng có thể rèn luyện thân thể, tự phòng vệ được trong một vài tình huống. Chỉ là gần 2 tháng qua tôi lĩnh hội nó vẫn còn nhiều thiếu sót…

Tôi để ý trong lớp mới cũng sẽ có những gương mặt một – hai lần là vắng bóng, tôi nghĩ là họ đã chọn một con đường khác phù hợp với họ hơn là Ki-Aikido. Sự tìm hiểu sơ sài của tôi trước cả khi quyết định đi học môn này, đó là Aikido so với các môn võ khác có điểm yếu hơn về thực chiến. Không chú trọng đối kháng, không chú trọng đòn thế nhằm mục đích hạ gục đối thủ…v..v…. Ý kiến của tôi, kĩ năng là một chuyện quan trọng, áp dụng thực chiến tự vệ như thế nào lại cũng tùy thuộc vào khả năng mỗi cá nhân nữa. Nếu quá đi sâu vào thực chiến thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ ý nghĩa mà Aikido có thể mang lại.

Để hình dung về Ki-Aikido, tôi thử tìm và liên tưởng một cách khái quát nhất về nó. Hình ảnh tôi tâm đắc nhất đó chính là “con quay gỗ”. Sự chuyển động trong cái tĩnh lặng, và sự tĩnh lặng trong cái chuyển động. Không quá phô trương ồn ào nhưng lại vững vàng và ổn định. Cá nhân tôi thích hình ảnh và sự miêu tả đó.

Cái sự giác ngộ của tôi chắc chắn nó còn phải dài và cố gắng nhiều lắm, khi mà tôi thấy một senpai giỏi nói rằng họ đã mất khoảng 8 tháng để thành thục một điều gì đó: “Ồ, vậy chắc mình cần khoảng một năm.” Rồi sau đó càng tập tôi càng thấy khởi đầu đầy gian nan với một kẻ trí nhớ cá vàng, tôi khẳng định: “Thôi, cứ bình tĩnh tập tới đâu hay tới đó vậy, tệ quá thì tính…”

Ki-Aikido đẹp, con người ở CLB cũng đẹp. Khi từ cuộc sống riêng tôi bước vào không gian trong CLB, tôi cảm thấy bầu không khí thay đổi, thân thiện, dễ chịu, yên bình. Tôi chưa tiếp xúc nhiều, nhưng vài người tôi được biết tính cách họ đều rất thú vị, tốt bụng vui vẻ, một vài lĩnh vực họ thể hiện khiến tôi vừa đủ cảm nhận nét đẹp dễ thương trong tâm hồn mỗi người, quả thực rất yên bình. Còn một điều là họ hack tuổi ghê quá, người tập luyện Aikido ai cũng toát lên phong thái năng động đầy sức sống nhỉ?!

Có hai điểm mà cách đây không lâu tôi cảm nhận được mình nên/cần phải thay đổi tích cực.

Thứ nhất – mỗi khi các Sensei chỉnh cho tôi, không dưới hai lần họ đều phải nhắc: “mắt hướng thẳng phía trước, không quá quan tâm chân tay đúng sai.” Mỗi khi tôi tập cùng các Senpai, không dưới ba lần họ lại phải nhắc tôi: “Này mắt nhìn thẳng phía trước, hướng Ki, nhìn mặt chị làm gì?!”. Buổi tập nào cũng nghe đều đều, tôi thấm dần điều tôi cần phải thay đổi tích cực trước hết đó là tinh thần, “hướng về phía trước”. Rồi kết nối ngay trong cuộc sống bên ngoài của tôi, học tập và làm việc, cũng nên thay đổi tích cực như vậy.

Thứ hai – trung thực mà nói thì khả năng giao tiếp của tôi bị “âm điểm”. Bạn quen tôi một năm họ còn nghĩ tôi bị trầm cảm, tự kỷ, đại loại thế. Tôi được nhận xét không chỉ ít nói, ít giao tiếp mà còn nhát, khó hòa đồng. Một vài buổi tập đầu không thuận lợi lắm vì có lúc bị lẻ người không có bạn để tập luôn, cứ nghĩ tới vấn đề ấy tôi lại thấy nản đi tập, rất may là đều có thể hài hòa mọi việc được. Vô tình tôi cũng được biết ở đây cũng có những trường hợp đặc biệt, đối với họ, Aikido còn mang ý nghĩa là “phương thuốc chữa lành”, họ khẳng định mình là ai và hoàn thiện bản thân hơn.

Trên thảm tập, người thân trong gia đình kết nối với nhau, anh chị em kết nối, những người bạn tâm giao, những người đồng điệu tâm hồn kết nối với nhau… Bao trọn hình ảnh chính là đại gia đình.

Ki-Aikido với tôi vẫn mới chỉ là sự khởi đầu, là một hành trình để trải nghiệm và lĩnh hội. Chưa có gì nhiều và sâu sắc, vẫn rất mới mẻ, tuy rằng bản thân tiến bộ có lúc chậm và có cả lúc hơi thụt lùi, nhưng trung bình nếu thấy có thể tiến triển thì …tốt rồi.

Leave a Reply