Ki-Aikido là gì vậy?

Thú thật là tớ đến với Ki-Aikido với tâm thế của một đứa trốn chạy. Tớ trốn chạy quá khứ hào nhoáng, trống rỗng, đau buồn và mất định hướng. Một người mà tớ đã từng rất tin và yêu đã bộp thẳng vô mặt tớ một câu: Tớ là đứa tiêu cực! WTF? Tớ tiêu cực thật á? Bình thường với cái tinh thần vô cùng tưng tửng và với phương châm “khi cuộc đời ném vào mặt bạn một túi mắm tôm thì hãy bình tĩnh ngồi xuống, nhấc điện thoại lên và order thêm suất bún đậu”, thì tớ đã quẳng câu nói đó vô thùng rác ngoài hồ Thành Công và vui vẻ đi về rồi. Cơ mà vì đó là một người đặc biệt (với bản thân tớ) nên tớ đã trót để câu nói đó văng vẳng trong đầu và bắt đầu bị ám ảnh đến gần như phát điên. Cùng trong khoảng thời gian đó, tất cả mọi thứ kinh khủng nhất gần như xuất hiện cùng lúc trong cuộc đời tớ: thất nghiệp, thất tình và bệnh tật. Tớ gần như suy sụp hoàn toàn về cả tinh thần lẫn thể xác. Suy nghĩ lúc đó chỉ là trốn chạy. Tớ gần như cắt liên lạc với tất cả mọi người, khóa facebook, khóa tất cả các tài khoản mạng xã hội khác. Và tự kỉ!

Không hiểu sao trong cái lúc khốn cùng đó tớ lại nghĩ ra trong đầu một ý tưởng “Ki-Aikido”. Chẳng là tớ cũng tập Aikido được 5 năm có lẻ rùi và đã trót trở thành con nghiện aikido (tuy nhiên vì cái con người bảo tớ là tiêu cực ở câu lạc bộ cũ nên tớ tạm dừng tập ).

Có một lần từ rất lâu tớ cũng được tập thử Ki trong một buổi đi giao lưu seminar và có một bài test là đứng sao cho thẳng cột sống và bạn có thể bất chấp cái thằng cố nhấc người bạn ra khỏi mặt thảm luôn. Nhớ lại cái sự vi diệu lúc đó và thế là trong một tháng nghỉ sau phẫu thuật, tớ chỉ có đọc và ngâm cứu về Ki thôi. Các bài viết trên website được tớ đọc mòn cả, thậm chí đọc đi đọc lại đến gần thuộc. Có một sự kì diệu nào đó từ ngôn từ của thầy Kochi Tohei và qua sự trau chuốt của người dịch (cám ơn dịch giả nhé) khiến tâm tớ tĩnh lại. Cơ mà chỉ được một lúc khi đọc thôi còn đâu nó lại nổi sóng sân si khiến tớ vô cùng mệt mỏi và chẳng thể tập trung vào làm việc gì được hết.

Đến lúc được bác sĩ “cấp phép” cho đi tập lại thì tớ đã tìm đến cơ sở gần nhất ở Thành Công để luyện tập.

Cái duyên với Ki đến với tớ như vậy đó. 

Ấn tượng đầu tiên của tớ khi đến câu lạc bộ là tớ được chào đón bằng nụ cười của tất cả mọi người cùng sự nhẹ nhàng của Thao sensei. Ai cũng bảo tớ hâm cơ mà tớ cực thích cười và thích ngắm mọi người cười. Thậm chí những đợt đi công tác lên những vùng xa xôi hẻo lánh tớ còn có sở thích đi săn ảnh người già, trẻ em, phụ nữ… cười nữa vì thấy nụ cười của họ đẹp lắm. Và ở đây tớ thấy ai cũng đẹp. Tập được một thời gian thấy mọi người hay sử dụng những thuật ngữ về ki và việc cười với người khác theo như tớ hiểu thì chính là việc bạn extend Ki ra bên ngoài, không biết hiểu thế có đúng không nữa  mà nếu đúng thì mọi người ở đây học xong thuộc bài phết ấy, học xong cái áp dụng luôn à.

Rồi tớ bắt đầu bắt nhịp trở lại với guồng học hành, công việc và luyện tập. Thời gian đầu theo chỉ định của bác sĩ và do lịch làm việc nên cái sự luyện tập nó chỉ dừng lại ở 2 buổi một tuần, quá ít so với những gì trước đây tớ từng tập. Đã vậy, những buổi tập đầu tiên làm tớ thực sự hoang mang vì nó…nhẹ quá, không đủ đô với tớ. Nửa buổi tớ ngồi nghe giảng, nửa buổi thực hành. Với một người đã quen với cường độ luyện tập kiểu “điên cuồng” một tuần 7 buổi và hơn nữa là cả một sự háo hức được dồn nén sau một tháng nghỉ dài nằm nhà thì đúng là không chịu được thật. Cuối buổi tập nào tớ cùng phải xí một góc thảm để mà ukemi và ushiro ukemi như một đứa tăng động. Tuy vậy, tớ được nghe phong thanh từ một số bạn đồng môn đã từng tập ở câu lạc bộ khác rồi chuyển qua ki tập nhận xét là ki nó nhiều cái hay lắm nên cũng tò mò và vẫn quyết định ở lại từ từ tìm hiểu. Không có lí gì mà tự dưng mọi người nói như vậy.

Sự nhẫn nại đó đến giờ phút này, sau khi tập được hai tháng, dù chưa thu được kết quả như mong đợi nhưng tớ cảm nhận được những sự thay đổi tích cực từ bên trong mình.

Sự biết ơn….

Hôm sinh nhật 3 năm câu lạc bộ, Quang Anh sensei có trích dẫn lại một thứ mà tớ đã được nghe từ trước mà đã trót quên. Đó là ở Nhật có hai điều họ chú tâm dạy cho những đứa trẻ đó là lời cám ơn và xin lỗi. Buổi tập nào cũng đều được kết thúc bằng câu “Arigatou gozaimasu”. Mỗi khi tập xong một động tác với bạn tập mọi người đều cúi đầu cám ơn những người uke đã giúp mình hoàn thiện động tác và cũng đồng thời hoàn thiện bản thân mình. Và tớ đã học lại hai từ đó từ đầu như một đứa trẻ con.

Hàng ngày, trước khi đi ngủ và buổi sáng sau khi thức dậy, tớ đều cám ơn cuộc sống vì đã cho tớ một mái nhà che mưa che nắng, có một nơi gọi là gia đình mà tớ có thể quay về bất cứ khi nào cảm thấy cuộc đời này mệt mỏi, có những người bạn thực sự quan tâm lúc ốm đau, có những người anh/chị/em sẻ chia niềm vui nỗi buồn mỗi buổi chiều đi làm về, có một công việc thú vị với những đồng nghiệp siêu đáng yêu, có những nụ cười thương mến và thân thiện của các bạn đồng môn.

Tớ biết ơn chính bản thân và sự lựa chọn của chính mình. Tớ cũng gửi lời cám ơn đến cả những thứ mà lúc trước tớ nghĩ là tai họa ráng xuống đầu mình, nay tớ nghĩ lại thì thấy may quá mà nó đến cùng lúc thì sẽ đi cùng lúc, trong lúc xử lí những thứ khó nhằn đó mình lại một lần trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Nó cũng là cơ hội để mình nhìn lại bản thân mình và học cách yêu thương lại bản thân nhiều hơn nữa.

Sự yêu thương….

Sau một số biến cố thì trái tim tớ đã khép lại nhiều nhiều. Đến thời điểm hiện tại để mà nói thì nó chưa được mở ra hoàn toàn như lúc trước đâu cơ mà đang dần dần rùi. Tớ cảm nhận được sự yêu thương, trân trọng bạn tập trong cái tinh thần không làm đau uke và tránh mọi sự quăng quật hay các đòn khóa làm tổn thương uke. Tớ còn thấy nó trong cách ứng xử nhẹ nhàng, khiêm tốn từ các sensei, sempai với những người cả mới lẫn cũ. Từ việc trực tiếp sắn tay áo, thắt đai cho các bạn đai trắng, đến việc nán lại sau cuối mỗi buổi tập trả lời một nghìn câu hỏi vì sao của các học viên. Và tớ chưa thấy ở võ đường nào mà tụi trẻ con lại quấn các sensei, sempai như ở đây. Thực sự tớ bị GATO vì tớ cũng đã từng “làm việc” với tụi nhóc nhiều nhiều rồi mà chưa có đứa nào quấn tớ như thế, chỉ giỏi “nhờn” với tớ là nhanh thôi @@ Vậy là mỗi ngày đến tatami là một ngày tớ sạc lại đầy cục pin “yêu thương” của mình. Tớ tin là đến một lúc nào đó nó sẽ lại đầy trở lại và lúc đó tớ lại có thể đi truyền năng lượng tích cực đó đến với những người xung quanh. 

Quay trở về với thực tại theo hơi thở….

Một số buổi tập được kết thúc bằng việc tập thở. Thực sự thì tớ cũng đã được học cách thở đúng mà chả ai nhắc nên toàn quên. Đến thảm của Ki thì tớ được nhắc nhiều nhiều nên nhớ. Có lần bị sếp mắng kiểu lời lẽ hơi xúc phạm một tí, nếu là tớ của mấy tháng về trước chắc sẽ lại tự ái xin nghỉ việc vì cái tôi quá lớn. Cơ mà lần này tớ đã kìm lại bản thân, hạ bớt hỏa và nhìn nhận sự việc thoáng hơn, rộng hơn và đúng bản chất hơn nữa. Sau khi ra ngoài “tập thở” 1-2 phút, quay trở về tớ nghĩ chắc sếp cũng đang lu bu chuyện gia đình gì đó nên giận cá chém thớt thui, và về bản chất thì con người đó rất tốt bụng và nhiệt tình chỉ bảo mình. Đó, thế là tớ lại vô trong cười một cái, tự nhận trách nhiệm về mình và dàn xếp ổn thỏa mọi việc. Tự dưng lúc đó nhé, tớ thấy mình kiểu “người lớn” hẳn ra ý. 

Các giác quan nhạy hơn…

Chả là ở đây nửa số thời gian của buổi tập toàn học tư thế đứng với cả ngồi, rồi thì ki test. Nghe nhiều rồi thì nó ăn vô máu, thi thoảng ngồi ở văn phòng thấy triệu chứng buồn ngủ là lại tự dựng cái lưng dậy cho thẳng, đi nhanh quá mà chân không cảm giác thì lại giảm tốc đi chậm rãi hơn, từ từ cảm nhận lại cảm giác của lòng bàn chân và các đầu ngón chân, người đang đơ đơ thì quay lại xem nó nóng hay lạnh để biết đường chỉnh…điều hòa. Đó, mỗi ngày quay lại cảm nhận một tí tẹo những sự thay đổi nhỏ bé trong cảm giác và tự thấy, à..hóa ra nhận thức về bản thân và các tri giác vẫn đủ đầy, chưa bị vô cảm 

Tinh thần mạnh mẽ hơn…

Như trong một bài ki test, nếu đối phương đứng test ở bên cạnh thì tư thế đứng đúng vẫn thoải mái cơ mà chỉ cần họ đi từ phía trước tiến lại gần thì tinh thần đã khác đi rồi và tư thế khó mà giữ được như ban đầu. Lúc đó điều bạn cần làm là kiểm tra lại “nhất điểm” hoặc phải tự làm cơ thể cảm thấy thả lỏng để đón nhận bài kiểm tra của bạn tập. Cũng như vậy, cuộc sống của tớ bao quanh bởi hàng bao nhiêu nỗi lo lắng về cơm áo gạo tiền, áp lực từ cấp trên, áp lực từ gia đình, áp lực từ bạn bè và áp lực mình tự tạo cho chính mình. Lúc trước tớ luôn muốn “cần –trô” tất cả mọi thứ và nhiều lúc cảm thấy cuộc sống vô cùng mệt mỏi và bất lực vì không thể kiểm soát được mọi việc. Từ lúc bắt đầu tập và học được bài test trên thì tớ nhìn nhận mọi sự việc xảy ra với mình chỉ như một phép thử và việc tớ có thể dễ dàng làm là quay về tìm lại “nhất điểm”. Bất cứ một nỗi lo nào chợt xuất hiện trong đầu tớ đều lập tức để tay vô “nhất điểm” và để cho nó lắng xuống dưới. Điều mà tớ cảm nhận được là những thứ đó qua đi nhanh hơn và tớ lại có thể tập trung trở lại với công việc mà mình đang làm. Vi diệu thật ấy.

Động lực mở lại facebook….

Trong quá trình luyện tập, câu nói luôn được nhắc đi nhắc lại là “hãy extend ki về phía trước”. Tập dần và nghe nhiều thì cũng thành thói quen. Với tớ thì việc extend ki cũng giống như việc bạn dám nhìn thẳng về phía trước để đi tiếp, để tiếp tục khám phá Thế giới phía trước mình.

Những gì đã là quá khứ thì hãy để lại nó sau lưng, thỉnh thoảng quay lại nhìn để rút ra bài học rồi đi tiếp thôi chứ đừng quay lại quá lâu không cái thằng uke có thể oánh lén bất cứ lúc nào  Và cũng chính câu nói của con người đáng eo tên Thao (sensei) “làm sao em trốn tránh quá khứ mãi được” – cười.

Ừ thì đối diện với quá khứ, đối diện với bản thân và vượt qua nó để tiếp tục extend Ki về phía trước.

P/S: Không liên quan cơ mà rút kinh nghiệm từ bản thân, có thằng nào bảo bạn là “con người tiêu cực” thì chớ vội tin nó nhé. Có thể người tiêu cực chính là hắn ta đó và bạn chỉ là đứa vô tình không làm chủ được bản thân và bị lây nhiễm từ hắn mà thôi. Bởi lẽ những người tiêu cực luôn thọc mạch, xét nét và chỉ nhìn ra những điểm tiêu cực của người khác. Ngược lại với những người tích cực – những kẻ mạnh luôn nâng đỡ người khác trên đôi vai của chính mình, luôn tìm ra những điểm đáng yêu, đáng khen dù là nhỏ bé nhất từ những người xung quanh và tôn chúng lên. Đó, những người như vậy có phải là làm cho Thế giới đáng yêu hơn không. Tự thấy các sensei, sempai nhà mình giống những kẻ mạnh ghê.

 

Leave a Reply