Câu chuyện Ki-Aikido của mình thì nó ly kì, éo le lắm. Mình không dự thi nhưng sẽ chia sẻ câu chuyện của mình để đến với Ki-Aikido như nào.
Mình mất tới 15 năm để quyết định đi tập Aikido và mất thêm 2 năm nữa để từ lúc quyết định đi tập đến lúc khoác lên mình được 1 bộ võ phục. Mình thích đến độ về nhà không có thảm thì mình tập quay Tenkan, lên võ đường thì tập ngã. Ở buổi tập thứ 2, có 1 bạn trẻ hỏi: anh biết kỹ thuật cơ bản số 3 chưa. Chưa, chỉ cho anh đi, mình bảo thế. Và bạn ấy vào động tác gì đó… mình ngã xuống giống quả dừa rụng.
Bị đau lưng từ đó, cái thú vị là chỉ ngã bên trái ukemi sẽ bị đau, ngã bên phải không đau nên vẫn đi tập, nếu mà nỡ có quên 1 phát là tái tê. Cũng may là có một đợt, trung tâm họ cần mặt bằng nên mình được nghỉ danh chính ngôn thuận tầm 2 tuần nên lưng cũng khỏi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mình cũng tập được mấy năm và cũng may mắn được đứng lớp và chia sẻ với nhiều thế hệ sau về quan điểm của mình.
Mình cực kỳ thiên về cảm nhận của đòn nên thú thực là chẳng nhớ mấy đòn đâu, tên cũng quên hết ý, chỉ định hình những gì cơ bản và tập trung các bạn mới vào những điều đó. Trong quá trình đó và đến sau này mình mới trả lời được là lúc đó mình thấy thiếu thiếu 1 “cái gì đó, mà không cắt nghĩa được”.
“Rồi một ngày trời không biếc xanh” mình nghỉ tập và “trôi tự do” gần 2 năm rồi mình chọn một CLB khác để được vẫy vùng, phải nói ở đây mọi thứ đều tuyệt, các thành viên, huấn luyện viên đều làm mình hứng thú. Luyện tập tầm được gần 1 năm thì câu chuyện của bầu trời không biếc xanh lần nữa kéo về, như một truyền thuyết và dĩ nhiên, một lần nữa mình nghỉ tập.
Con đường của mình tập luyện có lẽ sẽ dừng lại ở đó nếu như mình không nhớ tới trước đây mình có chị bạn đã từng tập ở Sofitel nên mình tìm và liên hệ với anh Marc, khi đó ảnh ở Nhật bảo liên hệ sau… Bẵng đi đến nửa năm, liên hệ lại thì anh ấy bảo alo cho Thao sensei.
Loanh quanh cũng phải đến gần 1 năm cho đến lúc mình biết được seminal của Ki Aikido ở Hồ Đắc Di, lúc đó có tin 1 sensei nào đó về. Mình có rủ mấy người bạn tập đi tham dự và hôm đó có 1 mình mình đi.
Câu đầu tiên mình nói với sensei hướng dẫn hôm đó là “Đây chính là thứ Aikido mình đi tìm bấy lâu”.
Và con đường Ki-Aikido của mình bắt đầu từ đó. Mình thấy được cái nền tảng căn bản, mình thấy được sự hòa hợp bấy lâu mình đi tìm. Thế là quá đủ để bắt đầu.
Dẫu vậy, căn bệnh kinh niên của loài người là “lười” đã lây sang mình 1 chút to to rồi, thế nên với Ki-Aikido mình có những bước tấp tểnh của đứa bé mới tập đi nhưng lại lười tập đi. Chắc chắn, mình đã đủ duyên để quay lại và sẽ tiếp tục tiếp cho đến khi hết dại khờ.
Cảm ơn các sensei, các trợ lý, các bạn!!