Để chia sẻ về Ki Aikido thì mình có quá nhiều thứ để nói. Nhưng mà nói hết ra chắc sẽ bị lan man chẳng đầu chẳng cuối nên mình chọn kể câu chuyện mình đến với Ki Aikido như thế nào và đến thời điểm hiện tại mình cảm thấy mình đã thay đổi ra sao cho mọi người.
Mình không nghĩ việc mình đến với Ki Aikido là một cái duyên vì trước khi đi tập là mình đã xác định sẽ theo lâu dài, bất kể thích hay không thích, chỉ cần mình cho rằng đó là điều nên làm. Lúc tìm kiếm thông tin trên mạng về võ đường gần nhà, mình đọc được một bài giới thiệu ngắn về các hệ phái của Aikido. Và khi đọc được về Shin Shin Toitsu Aikido thì mình xác định luôn. May nhờ thầy Quang Anh đem Ki về Việt Nam chứ bây giờ ngồi viết nghĩ lại lúc đấy mà không tìm thấy võ đường Ki Aikido ở Hà Nội chắc mình thất vọng chết mất, như kiểu vừa mới xem phim Hàn quốc rồi mê luôn 1 anh nhưng sau đó nhận ra anh í là nam phụ, không bao giờ có thể đến được với nữ chính í…
Đợt thi xong Kyu 5 mình phải nghỉ chữa bệnh. Mình nghỉ Ki Aikido và nghỉ hết tất cả mọi thứ khác nên đã ì lại càng ì, mãi mới lết được xác đến lớp. Mình nghĩ nhiều về mục đích luyện tập lắm vì ngoài Ki Aikido mình còn tập múa cột và thú thực là môn đó hấp dẫn mình hơn. Mình mê cảm giác mạnh, mỗi lần trèo lên cột mình toát hết cả mồ hôi tay vì sợ độ cao, xong lại cứ phải tập mấy động tác treo ngược người lên, mặt cắm thẳng xuống đất, trong đầu cứ trống rỗng hết cả, chỉ biết tập trung cảm giác xem chỗ nào trên người đang bám vào cột mà níu vào đấy, không rơi xuống thì thôi ăn cám
Mình nghĩ tập môn nào cũng như nhau cả, miễn là bản thân cam kết nghiêm túc với nó thì nó sẽ sinh ra lợi ích mà thậm chí mình chẳng nhìn ra. Lúc đó nghĩ là mình chỉ nên theo 1 thứ thôi nên mình định bỏ. Nhưng xong nghĩ lại vẫn chưa đành lòng nên vẫn theo. Bây giờ thi xong Kyu 4 rồi mình ngày càng tin rằng mình sẽ bám riết lấy Ki Aikido.
Một thứ mình nhận thấy mình thay đổi rõ ràng đó là cách mình cảm nhận về những việc mình làm.
Trước đây khi bắt buộc phải làm những việc mình cho rằng không có ý nghĩa với cá nhân, mình hay sinh ra tâm lí mệt mỏi và chán chường vì mình cứ cảm giác mình sẽ phải làm những việc đó đến lúc chết.
Bây giờ thì đỡ nhiều rồi nhờ tập Ki Aikido. Mỗi lúc mình thấy mình bắt đầu suy nghĩ nhiều và mâu thuẫn quá mình lại thử kết tay chỉ điểm như thầy Quang Anh dạy (cái đấy chắc có tên mà mình chả nhớ… em xin lỗi thầy!) rồi mình tập trung nghĩ về cái lí do tích cực duy nhất mình có để duy trì việc mình đang làm và mình bắt đầu thấy mình dần tin vào những điều tích cực hơn.
Một điều nữa đó là sự tập trung.
Khi quá tập trung vào một mục tiêu mà quá trình để với được đến mục tiêu đó khiến mình mệt mỏi vô cùng, mình nhớ ra rằng mình cần thả lỏng như thầy Thao bảo lúc Ki test, những lúc ấy mình sẽ nhìn ra xung quanh vẫn có những điều xinh đẹp nhỏ nhỏ vỗ về tâm trí cầu toàn kinh khủng của mình.
Mình tin rằng kết cục của mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi nhưng nhờ Ki Aikido mà mình cảm giác quá trình để đến được với điều mình mong muốn sẽ vui hơn rất nhiều.