Viết gì cho cuộc thi?
Viết gì cho cuộc thi khi nếu viết, mọi thứ sẽ mang một màu sắc trầm buồn và đậm chất cảm xúc cá nhân. Nếu thế, nó sẽ ngược lại những gì mình cố gắng từ thời điểm bắt đầu – học cách kiểm soát sự tiêu cực được phát (tỏa) ra.
Nhưng nếu không viết? Ừ, ít nhất mình đã lầy được đến giờ phút này rồi, khi mà hạn nộp bài đã qua lâu, và cũng chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi thì thời gian gia hạn cuộc thi cũng kết thúc. Nhưng liệu mọi sự có kết thúc theo đó? hay sẽ gia tăng thêm một điều nuối tiếc vì đã không dám thực hiện?
Ki-Akido đánh dấu cho người tập bằng các mức Kyu và Shodan nhưng với cá nhân mình – Ki còn được đánh dấu theo sự chuyển hóa của các giai đoạn như#ki1, #ki2….
#ki1 Sự bắt đầu của một kẻ ngốc
Mình đến với Ki nhờ sự chỉ điểm của G – một công cụ hỗ trợ ra quyết định (kiểu đơn giản như việc mình vặt cánh hoa xem yêu hay không yêu ý) và võ với mình là một khát khao tấm bé – đã bị vùi dập một cách phũ phàng nên chưa kịp giao nhau. Trước khi đến lớp, đầu mình chỉ lưu được đúng một thông tin – đây là lớp dạy võ, nơi mình có thể học được nguyên lý vận động đúng cách.
Làm kẻ ngốc cũng có ưu điểm, có thể mắt chữ A mồm chữ O với mọi việc nhìn thấy và được nghe.
– Ơ, sao dùng sức, càng cố gồng cứng thì càng bị bẻ nhanh? mà thả lỏng thì không?
– Uể, sao mà mới chạm vô đã thấy ngã vậy ta? Mà hình như là giống vũ điệu hơn là “võ điệu”
– Đã đi đánh nhau rồi mà còn phải quan tâm đến cảm nhận của đối thủ, phải nương theo đối thủ vậy trời?
– hmmm, lúc nào sensei cũng khen…. kiểu như dụ khị con nít ý
– …..
Mục tiêu giai đoạn này cũng đơn giản. Cứ định kì đến lớp để nạp năng lượng thôi – G bảo thế. Mà thực tế cũng thế thật, không khí chỗ này rất dễ chịu, học võ nhưng không xuất hiện trạng thái căng thẳng của sự tranh chấp, ấn tượng với cách sensei quan sát học viên từ trước khi cả buổi tập diễn ra – có cả sự kết nối và hỏi thăm, có sự cười vui và quan tâm giữa mọi người, được quyền tập theo phần sức của mình (lúc đó đang bị đau khớp khá tệ), cường độ tập cũng vừa phải để có thể theo được. Giờ nghĩ lại thấy thật hên, nếu nhỡ mà chọn lộn sang môn võ khác chắc là teo sớm…
Kì nhất, là nhiều hôm cơ thể siêu đuối, chỉ cần hô nghỉ phát là phải ngồi xuống thiết lập trạng thái bảo toàn năng lượng ngay lập tức, nhưng đến lúc đứng dậy tập, lại có thể chuyển động như bình thường.
Cuối giai đoạn này là cơ hội được tập cùng cT và aH. Lúc đó mình có tật khá xấu, là mình chỉ làm cái mình thích và mình thuận thôi. còn đâu mình bỏ tuốt. Lý do lúc nào chả nhiều và cũng duy trì được một thời gian kha khá dài. Nhưng hôm đó khi tập cùng aH thì không suôn sẻ như vậy lắm, mình bị chờ đến mức mà không thể không thử,:) và rồi thì ý niệm đó là một thói quen cần sửa đổi đã được hình thành. Tiếp đó là cơ hội tập cùng cT, hôm đó mình tình cờ ngồi canh. Cứ vừa tập, cT lại quay sang giải thích cho mình là vì sao lại thế ^^ Từng bước được chỉnh sửa, được giải thích cặn kẽ, làm mẫu, làm lại, làm tiếp… Quên rồi thì lần sau lại lặp lại. Cứ dần dần như nước mòn thủng đá, đến não cá cũng thành nếp. Mình bắt đầu có cảm giác với đòn thế và cũng thấy thích những gì mình đang học hơn.
#ki2 Tập luyện
Khởi điểm từ câu hỏi, mình có muốn thi không?
Giai đoạn này mọi thứ đều thuận lợi. Mình thích thứ mình tập và vui với những khoảnh khắc mình có.
Giai đoạn này còn thú vị ở chỗ, nó là dấu mốc (duy nhất) đánh dấu từ trạng thái Chưa (biết gì) sang trạng thái Có (bắt đầu biết) đi kèm đó là sự chuyển đổi vị thế của một kẻ rong chơi tò mò, đơn thuần chỉ thấy màu hồng của những điều ảo diệu, cho đến những giây phút thực tế hóa đầu tiên, phải rèn giũa bản thân mình cho kì thi khởi đầu.
Phần thưởng nhận được cũng khiến mình sung sướng, là những cái Ô, A về chính bản thân.
#ki3
Buồn lắm, không viết đâu.
#ki4: (…tiếp tục….)
Một sự chững ngắn, nhiều thứ bị hoang mang, nhiều thứ bị chuyển đổi. Nhưng cuối cùng thì G đã lại khích lệ mình tiếp tục. Nên là, tiếp tục thôi….
* Ki – giống như một ánh sao Bắc Đẩu trên bầu trời xa. Nó vẫn luôn ở đó làm định hướng trong đêm tối…. để rồi, đủ tin và đủ nhẫn, mọi thứ đều sẽ tốt.