Được rất nhiều anh chị em đồng môn thúc đẩy và thế là tôi lại bị dụ dỗ ngồi viết những dòng này để dự thi cũng như chia sẻ về Ki-Aikido – Môn võ mà tôi đang dành rất nhiều thời gian cho nó.

Đầu tiên thì cũng phải nói qua một chút về sự đam mê với võ đạo nói chung hay võ thuật nói riêng của tôi xuất phát từ đâu nhỉ ? Lý do đầu tiên là do bố tôi cũng là người luyện võ, xong lại còn được đọc rất nhiều truyện tranh về võ và rất ấn tượng về phong cách sống cũng như những đức tính của những người luyện võ trong đó. Thế là bắt đầu từ lớp 2 cũng xin được học võ ở lớp võ tổ chức tại trường tôi theo học khi đó.

Thú thật là tôi không có năng khiếu vận động giỏi như người khác, tất cả chỉ là sự thích thú của đứa trẻ khi đó. Nhưng rất may những người Thầy, đàn anh đi trước lại rất nghiêm khắc cũng như dạy tôi rất nhiều về đạo lý trong võ chứ không chỉ việc đấm đá như thế nào, hình của bài quyền này bao gồm những gì. Thế là tình yêu với Võ được vun đắp nhiều từ đó.

Nhưng tôi cũng chỉ tập thường xuyên cho đến khi lên cấp 3 là nghỉ vì bố mẹ sợ ảnh hưởng đến việc học văn hóa. Sau đó lên đại học thì tôi cũng bắt đầu nhen nhóm lại ý định sẽ đi luyện tập một môn Võ nào đó. Hồi đó cũng phân vân khá nhiều, cũng định tập những môn được đấm đá và thể lực suốt ngày nhưng do những chấn thương hồi trước + với lời khuyên của mấy người anh đi trước mà tôi chọn tập Aikido.

Thực sự thì hồi đâu tiên tôi ko thể tập được Aikido toàn diện vì một phần luôn có suy nghĩ đây là một môn võ rất mềm trong khi người ngợm tôi khá là cứng nên sẽ không tập được, phần khác là do không hợp với phong cách của Thầy hướng dẫn hồi đó mà hầu như ngày nào đi tập về tôi cũng khá vật vã vì đau cơ, khớp … Tôi chuyển sân võ – Dojo khác, hợp hơn và càng tập thì lại càng thấy mình chọn luyện tập Aikido là chính xác nhưng cũng vẫn không bao giờ nghĩ là mình muốn gắn bó với nó nhiều hơn như bây giờ cho đến khi được tiếp xúc với Ki – Aikido.

Đến lúc đó thì cá nhân tôi nhận ra từ trước đến giờ tôi mới chỉ được luyện tập một nửa của Aikido và nửa còn lại thì vẫn còn ở phía trước rất dài. Đây chắc là lý do tại sao tôi chuyển hẳn sang để tập luyện Ki – Aikido nghiêm túc hơn.

Vậy thì luyện tập Ki-Aikido cá nhân tôi đã cảm nhận và có được những gì?

Với cuộc sống như bây giờ, võ gần như đã được thể thao hóa rất nhiều vì không còn sử dụng nhiều trong đời sống hằng ngày. Việc đấm đá đánh nhau gần như vi phạm pháp luật. Thế nên thứ quan trọng nhất tôi được rèn luyện là hiểu rõ hơn về bản thân và làm sao để giữ cho mình luôn bình tĩnh nhất trong mọi trường hợp.

Cuộc sống của mỗi người đều luôn có rất nhiều khó khăn và sự việc khiến cho tâm lý luôn bị khó chịu, bực mình hay mệt mỏi, làm sao để không bị mất kiểm soát hay giữ được sự bình ổn của tâm lý để vượt qua hay đương đầu mà tránh được nhiều xung đột nhất có thể. Đó là những nguyên lý trong Ki-Aikido mà Thầy tôi luôn cố gắng truyền đạt lại cho chúng tôi.

Hồi đầu tôi luôn rất khâm phục cũng như tò mò không hiểu sao Thầy có thể hướng dẫn cho các bạn bé (bé nhất là 4,5 tuổi) tốt đến như vậy. Trong lớp dành cho trẻ em của Thầy ngoài những bạn bé tí xíu ra thì cũng có những bạn khá là đặc biệt và hầu hết các bạn ý chỉ thích làm những gì mà các bạn ý thích hay thấy thoải mái.

Cho đến khi được kiến tập và để ý sự hướng dẫn các bạn ý của Thầy, tôi lại càng hiểu hơn việc luyện Võ trong thời bình ngày quan trọng là truyền đạt những nguyên lý để giúp các bạn ý hay mọi người thực hành được trong cuộc sống và phải biến nó thành những đam mê của mình thì mới được. Ví dụ như trẻ em thì cứ dạy thông qua các trò chơi vận động và thi đua là ổn hết – bí quyết tôi mới nắm được đó. Và cũng chính cách dạy đó khiến tôi hứng thú để xin Thầy được hỗ trợ trong lớp trẻ em mà không còn sự lo lắng vì không biết cách giao lưu cùng các bạn ý như trước nữa.

Điều mà tôi luôn cố gắng để ý nữa đó là tư thế đứng, dáng đi, cách ngồi của mình. Nó là những thứ giúp tôi vẫn luyện tập Võ trong đời thường không chỉ trên Dojo và nó thực sự có ích cho sức khỏe thể chất hay sức khỏe tâm hồn tôi rất nhiều. Thầy tôi vẫn luôn nhắc với chúng tôi là với Ki-Aikido thì sân võ lớn nhất chính là đời thường chứ không chỉ gò bó trong Dojo, việc áp dụng những gì được học để sống tốt trong cuộc sống bình thường mới là quan trọng nhất.

Một điều không kém quan trọng khác mà tôi nhận được đó là dần hiểu và tin vào việc Thả lỏng có ý thức mạnh như thế nào.

Còn rất nhiều thứ mà tôi có thể chia sẻ thêm nhưng buồn ngủ quá rồi và cũng sắp hết thời gian nộp bài nên không dám nói nhiều hơn nữa.

Nếu được thì cả nhà hay bất cứ ai có ý định luyện tập Aikido nói chung hay Ki-Aikido nói riêng thì hãy đọc hết những bài viết tham gia dự thi của chúng tôi. Với mỗi người sẽ có những thứ rất hay ho khác nhau được ẩn giấu trong từng bài viết đó ạ.

Leave a Reply